Good morning, Pope Saint John XXIII Parishioners,
In celebrating Pope Saint John XXIII feast day. I would like to take a few minutes to shine spotlights and stories about this remarkable saint, and we all think he is the right patron Saint for our diverse parish community.
Pope Saint John XXIII was born Angelo Roncallli in 11/25/1881 in the village of Sotto Il Monte in northern Italy. The main room of the house was shared with the cows. From this loving family, he received his deep and simple faith and learned the value of work. He never forgot where he came from, and no matter where he went, he always had a sense of humor about himself.
He was quoted as saying, “the Conclave is not a beauty contest.” One of my favorite stories about him is when he was asked, “how many people work at the Vatican?” His reply was, “about half.”
Angelo Roncalli became secretary to the bishop of Bergamo, and then he went to Rome, where he was assigned to several difficult posts. He served in Bulgaria, then in Istanbul, places where he learned to know and to love people who were different from him—different languages, cultures, and even religions. He formed friendships that crossed all those boundaries.
After World War II, Roncalli received one of his most difficult assignments. He was appointed papal nuncio to France, a country where the bishops and the whole Church had been divided during the occupation, between those who had collaborated with the Nazi regime, and those who had resisted. Roncalli became a bridge-builder and a reconciler between people of very different views.
He said, “We all like to judge events from the vantage point of the handful of earth beneath our feet. This is a great illusion. We must take our view from the heights and courageously embrace the whole.” “What separates us?” he asked. “Only our ideas.” “Let us look at each other without mistrust, meet each other without fear, talk with each other without surrendering principle.”
On October 28, 1958, Angelo Roncalli was named Pope. At the age of 78, he was taking on a brand-new role, and his biggest challenge yet. People expected him to be a short-term Pope (and he certainly was that—he served just under five years) and a transitional Pope, someone who would keep things going without making waves. He was anything but that! He was old, but he was not stuck in his ways or stuck in the past. He was full of energy and he was open to the present and the future. And he wanted the Church to be, too. He called a Council. As the story goes, when one of the Cardinals asked him what he expected the Council to achieve, he made a gesture as though he was opening a window and said, “I expect a little fresh air from it.” Opening the windows of the Church to let the air in—that is what John XXIII hoped, and that is what he achieved.
He told the bishops at the Council, “speak up! Be inventive!” He was not afraid of disagreements. “Do you think I brought you to Rome so that you should all sing the same psalm like monks in a choir?”
John did not live to see the end of the Council. He was diagnosed with cancer not long after the Council began, and died in June, 1963. But he was not worried about that. He said, “Giovanni—John—why don’t you sleep? Is it the Pope or the Holy Spirit who governs the Church? It’s the Holy Spirit, isn’t it? Well then, go to sleep, John!”
Pope John XXII was beatified in 2000 by Pope John Paul II, and canonized in 2014 by Pope Francis. I think you can see from this short overview that Pope John XXIII is the right patron for your parish.
He was a bridge-builder and peacemaker, spanning divides between people of different cultures, political beliefs, and languages, and bringing them together. And that’s your task, too!
He had a deep, simple faith and a sense of humor. You need both to keep going when times get tough.
He was both a dreamer and a realist. He dreamed of a Council that would be a new Pentecost, the Holy Spirit’s work, but at the same time, he knew that he would not live to see the completion of this work—and he understood the limitations of human nature. He sought to work change not by giving orders or insisting on his own way, but by invitation and by example, by opening up space where he could hear the voices of others.
Pope St John XXIII, Pray for us!
Mến chào anh chị em giáo xứ Thánh Giáo hoàng Gioan XXIII,
Nhân lễ Thánh Giáo hoàng Gioan XXIII, tôi muốn dành vài phút để giới thiệu với anh chị em những nét nổi bật và những mẩu chuyện về vị thánh rất được mộ mến này, đồng thời tất cả chúng ta đều tin rằng một cộng đoàn đa dạng như giáo xứ chúng ta rất cần một vị thánh như ngài làm bổn mạng.
Thánh Giáo hoàng Gioan XXIII tên thật là Angelo Roncalli, sinh ngày 25/11/1881 tại làng Sotto Il Monte, miền bắc nước Ý. Gian phòng chính căn nhà của gia đình có cả bò vào ở. Từ mái ấm thân thương này, ngài đã lãnh nhận một đức tin sâu xa và đơn thành, đồng thời học được giá trị ý nghĩa của lao động. Ngài không bao giờ quên nơi mình sinh ra, và dù đi đâu, ngài luôn khôi hài về bản thân mình.
Người ta vẫn nhắc lại câu nói của ngài: “Mật tuyển viện không phải là cuộc thi tuyển sắc đẹp". Một trong những câu chuyện yêu thích của tôi về ngài là khi ngài được hỏi: "Có bao nhiêu người làm việc tại Vatican?" Ngài trả lời: "Khoảng một nửa".
Angelo Roncalli trở thành thư ký cho giám mục Bergamo, sau đó ngài đến Rôma, nơi ngài được giao một số trọng trách. Ngài phục vụ ở Bulgaria, rồi Istanbul, tại những nơi này ngài học cách hiểu và yêu thương những người vốn có nhiều điểm khác biệt với ngài— khác biệt về ngôn ngữ, văn hóa và kể cả tôn giáo. Ngài đã xây dựng tình bạn vượt qua mọi ranh giới.
Sau Thế chiến II, Đức Tổng Giám mục Roncalli đã được trao một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất, đó là làm sứ thần Tòa Thánh tại Pháp, một quốc gia mà hàng giám mục và toàn thể Giáo hội chia rẽ nhau trong thời kỳ bị chiếm đóng, giữa những người đã hợp tác với chế độ Đức Quốc xã và những người kháng chiến. Đức Tổng Giám mục Roncalli đã trở thành người bắc cầu và hòa giải giữa những người có quan điểm rất khác nhau.
Ngài nói: "Tất cả chúng ta đều thích đánh giá các sự kiện từ góc nhìn của một nắm đất dưới chân mình. Đây là một ảo tưởng lớn. Chúng ta phải nhìn từ trên cao và can đảm đón nhận cái toàn cục." "Điều gì chia cắt chúng ta?" ngài hỏi. "Chính là những ý nghĩ trong đầu chúng ta mà thôi" "Đừng ngờ vực mà hãy nhìn nhau, hãy đến gặp nhau đừng sợ hãi, hãy nói chuyện với nhau mà vẫn không từ bỏ nguyên tắc."
Ngày 28 tháng Mười năm 1958, Đức Hồng y Angelo Roncalli đắc cử Giáo hoàng. Ở tuổi 78, ngài đảm nhiệm một vai trò hoàn toàn mới, và là thách thức lớn nhất ngài chưa từng nghĩ đến. Mọi người đều nghĩ ngài sẽ là một Giáo hoàng tại vị chỉ trong một thời gian ngắn (chắc chắn là như vậy—quả thật, ngài chỉ phục vụ chưa đầy năm năm) và sẽ chỉ là một triều đại giáo hoàng mang tính chuyển tiếp, cố gắng duy trì mọi thứ cho ổn thỏa, không gây sóng gió. Nhưng vị tân Giáo hoàng không phải là người như thế! Tuy tuổi cao, nhưng ngài không phải là người không muốn canh tân, khư khư sống với quá khứ. Ngài vẫn tràn đầy nhiệt huyết, mở lòng trước hiện tại và tương lai. Đồng thời ngài cũng muốn Giáo hội như vậy. Ngài triệu tập Công đồng. Truyện kể rằng, khi một vị Hồng y hỏi ngài mong đợi Công đồng đạt được điều gì, ngài đã làm một cử chỉ như thể đang mở cửa sổ và nói: "Tôi mong một làn gió trong lành." Mở cửa sổ của Giáo hội để gió thổi vào—đó là điều mà Đức Gioan XXIII hy vọng, và cũng là điều ngài đã đạt được.
Ngài nói với các giám mục tại Công đồng: "Hãy lên tiếng! Hãy sáng tạo!" Ngài không sợ bất đồng quan điểm. “Anh em nghĩ tôi triệu tập anh em về Rôma để hát thánh vịnh như các tu sĩ trong dàn hợp xướng sao?”
Đức Giáo hoàng Gioan XXIII đã không sống để chứng kiến Công đồng kết thúc. Ngài được chẩn đoán mắc bệnh ung thư không lâu sau khi Công đồng khai mạc và qua đời vào tháng Sáu năm 1963. Nhưng ngài chẳng bận tâm về điều đó. Ngài nói “Này Giovanni—tức Gioan—sao con không ngủ đi? Giáo hoàng hay Chúa Thánh Thần cai quản Giáo hội? Chúa Thánh Thần, phải không? Vậy thì, Gioan ơi, hãy ngủ đi!”
Đức Giáo hoàng Gioan XXIII đã được Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II phong chân phước vào năm 2000 và được Đức Giáo hoàng Phanxicô phong thánh năm 2014. Từ bản tóm tắt ngắn gọn này, tôi tin rằng anh chị em thấy Đức Giáo hoàng Gioan XXIII là vị thánh bổn mạng phù hợp nhất cho giáo xứ chúng ta.
Ngài là người bắc cầu và kiến tạo hòa bình, vượt qua những dị biệt về văn hóa, quan điểm chính trị và ngôn ngữ, và đưa mọi người đến gần nhau hơn. Và đó cũng là sứ vụ của anh chị em!
Ngài có một đức tin sâu xa, đơn thành và óc khôi hài. Anh chị em cần cả hai để tiếp tục tiến bước những lúc khó khăn.
Ngài vừa là người mơ mộng vừa là người thực tế. Ngài mơ về một Công đồng sẽ là lễ Hiện xuống mới, công trình của Chúa Thánh Thần, đồng thời, ngài cũng biết mình sẽ không còn sống để chứng kiến công trình này hoàn tất—và ngài hiểu được những giới hạn của con người. Ngài tìm cách tạo ra sự thay đổi không phải bằng cách ra lệnh hay khăng khăng theo cách của riêng mình, mà bằng lời mời gọi và bằng gương sáng, bằng cách mở rộng không gian để có thể nghe được tiếng nói của mọi người.
Thánh Giáo hoàng Gioan XXIII, cầu cho chúng con!